Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Where When Why

Cứ tưởng rằng cái cảm giác đáng sợ ấy sẽ tan đi khi mình quen với công việc này. Cứ ngỡ rằng chính công việc áp lực là lý do khiến mình luôn cảm thấy sợ sệt. Không, ngay cả khi mọi thứ dần trở nên quen thuộc, tốc độ dần chậm lại thì cái cảm giác ấy vẫn cứ bám riết theo mình. Là vì sao nhỉ? Vì mình đang đi trên một con đường mà mình không muốn đi hay vì mình không biết chọn con đường nào khác.
Nó trống rỗng và cô độc đến nghẹn. Cảm giác dường như của một đứa trẻ sợ hãi khi bóng tối ập đến thình lình mỗi khi nhà mất điện. Mình còn mãi ám ảnh mỗi khi thức dậy. Đó không phải là cảm giác hân hoan đón chào một ngày mới mà là nỗi sợ. Cũng không biết vì sao nữa. Chỉ biết là mình cần một ai đó ở bên, cần ai đó yêu thương.
Với những suy nghĩ ấy trong đầu, liệu mình có bình thường không? Điều mình cần là gì đây? Sao tất cả mọi thứ đều trở nên chán ngán. Cuộc sống hào hứng đâu mất rồi?